Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2012

Nhật ký thất nghiệp [ www.webtretho.com]

bài này trên webtretho.com hay nên mình đăng lại
http://www.webtretho.com/forum/f186/nhat-ky-that-nghiep-1263931/
Rolling in the deep
=================================
Chạy xe ra khỏi công ty, nén lòng bảo đừng khóc, mà chỉ một đoạn thôi nước mắt đã lưng tròng. Thất nghiệp vì một lý do bồng bột, nông nổi và lãng xẹt. Chỉ vì yêu một người, dành hết mọi yêu thương cho người đó. Người đó lại là... đối thủ mà sếp trực tiếp ghét cay ghét đắng. Ghét anh người yêu, sếp ghét luôn mình. Đủ chuyện trên trời dưới đất xảy ra. Mình một mực "vì tình yêu", đứng hẳn về phía anh người yêu. Đến khi nộp đơn và bị ruồng rẫy cái vèo ra khỏi công ty xong thì anh người yêu... có người yêu khác!!!!!!!!
Đáng đời chưa. 23 tuổi, thấy trời đất như sụp đổ dưới chân. Chàng người yêu tìm mọi cách phủi tay với mình càng nhanh càng tốt. Trái tim tan nát, hẫng hụt, công việc (như mơ) ban đầu coi như tan biến. Làm lại tất cả từ đầu.
Rời khỏi công ty lại là ngày giáp tết mới đau chứ.
Đường xá đông đúc, người người cười nói, tíu tít chuẩn bị cho một cái tết đang đến thật gần. Điểm lại những gì mình có trong tay: còn được vài trăm nghìn, đủ sống đến cuối tháng, tất nhiên là đừng hòng mơ gì về tết nữa.
Càng chạy xe nước mắt càng chảy. Mọi thứ quá nhanh đến mức mình không còn kịp nhận ra được chuyện gì. Gửi chiếc xe ở tiệm sách Xuân Thu trên đường Đồng Khởi, mình vào đấy "đọc ké" sách (vì chẳng còn tiền mà mua được sách nữa rồi). Thấy một bộ truyện tiếng Anh 6 tập, mỗi tập đòi hỏi một mức từ vựng khác nhau - tăng dần dần, quên mất số chính xác rồi, đại loại là cuốn đầu tiên thì 800 từ thì phải, cuối cùng thì khoảng 3.000 từ vựng.
Mình bắt đầu đứng đọc. Đọc cho... quên thời gian, cho cái đầu trống rỗng lúc này. Mình đọc hết cuốn thứ nhất, mở sang cuốn thứ hai.
Câu chuyện thật hay, sách thật đẹp.
Gấp trang cuối cùng lại, ngẩng lên thì đã... 6 giờ chiều. Trời ạ, ta đã đọc sách liền tù tì đến cả mấy giờ rồi. Ra ngoài bãi, lấy xe, lại chạy xe đi, lòng lại rười rượi buồn như chưa bao giờ buồn thế. Nhưng thứ ánh sáng le lói duy nhất hiển hiện lên trong lòng là: Mình đọc được đến cuốn sách thứ hai trong bộ sách tiếng Anh ấy mà hoàn toàn khg cần đến từ điển, khg có từ vựng nào trong đó làm mình lúng túng. Tiếng Anh của mình... còn tốt vậy sao?????
Ngày thứ hai... ba... bốn... năm...
Gần một tuần lễ liền, mình chai mặt sáng sáng lại lục tô cơm nguội ăn, xong xách xe chạy ra Xuân Thu. Thời điểm ấy xăng còn rẻ lắm, nên chẳng đến độ phải đổi sang xe đạp. Gần một tuần cắm mặt ở quầy sách tiếng Anh. Chị bán sách không hề có tí ti gì khó chịu. Thậm chí chị ấy còn mỉm cười thân thiện và có vẻ "ngưỡng mộ" khi thấy mình cầm toàn mấy cuốn truyện tiếng Anh dày dày, ngấu nghiến từ sáng đến tối mà chẳng cần đến cuốn từ điển nào.
Sang tập 3, rồi tập 4, 5, 6. Những tập về sau càng lúc càng khó lên dần. Đã bắt đầu xuất hiện chút ít từ chưa biết, nhưng mình vẫn tự đoán ra được hết trong ngữ cảnh. Mình lấy miếng giấy, ghi lại những từ khg biết. Về nhà lại dò.
Những lúc đói quá, rời khỏi Xuân Thu, mình ghé gánh canh bún (món rẻ nhất ở đó) nằm trong một góc thật bé bên hông nhà sách. Lưỡng lự mãi mới dám ăn. Gần một tuần liền hầu như chỉ chi xài rất ít tiền. Tết đến càng gần hơn. Trước ngày Xuân Thu đóng cửa nghỉ Tết, mình đã chinh phục xong tập 6 - tập cuối cùng, khó nhất của bộ truyện giúp tăng vốn từ vựng ấy.
Gần một tuần lễ không điện thoại, khg bạn bè, đầu óc trống khg như sống toàn với các nhân vật trong truyện, giờ ra đường tự dưng cảm giác lâng lâng. Nỗi buồn vẫn còn. Buồn vì lòng người bạc bẽo với nhau quá. Buồn vì tình cảm tan vỡ, bao nhiêu yêu thương đã dồn vào, buồn vì lo lắng không biết ngày mai của mình sẽ ra sao. Nhưng thật tình là niềm vui thì cũng bắt đầu nhen nhóm lên. Cái cảm giác chỉ cần thấy mình có kiến thức, thấy à thì ra mình không tệ, thấy mình như mỗi ngày qua thì chinh phục được một cột mốc khó hơn sao mà thú vị. Nó làm người ta cảm thấy tự tin hơn vào bản thân mình.
Buổi chiều cuối năm, nhốt mình trong phòng miệt mài viết nhật ký cho bớt buồn. Xong rồi lên danh sách các việc cần làm sau Tết này.
Ừ, thất nghiệp thật rồi. Nhưng mình sẽ phải bắt đầu lại từ đầu thôi.
Chỉ đau ở chỗ, giá như đừng có những đổ vỡ tình cảm kia ập xuống cùng lúc, chắc mình đã chẳng khốn khổ đến thế này.
Cái tết năm ấy trôi qua chậm chạp và buồn thảm. Thậm chí đêm giao thừa mình cũng ngủ thẳng cẳng chứ chẳng còn hồn vía đâu dậy đón giao thừa. Những ngày tết chỉ ăn, ngủ, xem tivi, lôi sách tiếng Anh ra học. Lúc nào đấy bần thần ngồi một mình thì lại nhớ đến hai từ thất nghiệp. Tết xong, ngay ngày đầu tiên báo Tuổi Trẻ bán lại, mình đã vọt ra mua ngay một tờ, cố dán mắt vào phần quảng cáo tuyển dụng. Vô phương! Mới sau tết, phần tuyển dụng mỏng lét, lơ thơ ít công việc dành cho công nhân.
Mình kiểm kê lại "tài sản" của mình. Hoàn toàn chẳng còn gì cả. Quyết định bán chiếc xe máy duy nhất, tài sản dành dụm mua được sau năm đầu làm việc. Bạn thân bảo: Mày cầm thôi, khi nào có lại chuộc. Mình thì khg muốn mất thêm bất cứ khoản tiền lời nào. Công việc chưa có, biết ngày nào có tiền mà cầm với chả vay. Bán đi là tốt nhất. Nhẹ đầu, đỡ tốn cả xăng nữa (dù lúc đấy xăng còn rẻ lắm).
Chiếc xe bán được 8 triệu. Thời điểm đấy số tiền đó khá lớn.
Mình mang tiền mang đi mua vàng. Chỉ giữ lại một khoản đủ để chi tiêu tháng tới.
Khg còn xe nữa, mình lôi chiếc xe đạp cũ mèm, cái sườn gãy hàn tới hàn lui đóng một cục sắt dày cộm ra. Xe xấu và cũ lắm, nhà chẳng ai dùng nữa nên vứt đấy. Kệ, có cái đi đã là may.
Xe đạp đạp xe ra Xuân Thu thì xa quá, mình không ra nổi nữa, mình đạp đến một nhà sách nhỏ hơn ở gần nhà, cũng có ít sách truyện tiếng Anh nhưng ít hơn nhiều so với Xuân Thu. Mình chọn cách này để luyện tiếng Anh.
Những ngày sau tết, mỗi ngày được bắt đầu rất sớm. Đi tập thể dục (tự nhủ khg khỏe lúc này thì chết mình luôn), về đến nhà lục cơm nguội ăn hoặc mua một gói xôi ở vỉa hè, thật rẻ để "nhai". Xong mua tờ TT đọc, kiếm xem có việc gì ổn ổn không. Làm hồ sơ, đạp xe đạp đến tận nơi để nộp. Xong chạy về nhà, tranh thủ ăn miếng cơm, tự nhủ tiết kiệm gì tiết kiệm, bữa cơm vẫn phải nên hồn mới giữ sức được.
Kế đó là đạp xe ra tiệm sách, rón rén cầm một cuốn truyện tiếng Anh ra góc đứng đọc.
Mình đọc đến ngày thứ mười mấy sau tết thì phải, thì chị bán sách nhớ mặt. Nhân lúc mình bỏ cuốn sách lên kệ lại chuẩn bị đi về, thì chị hỏi: Em còn đi học khg? Ngày nào chị cũng thấy em đến đọc sách? Em có vẻ giỏi tiếng Anh nhỉ... Đại loại là thế. Mình ngượng ngùng nói thật hết cả, rằng em đang thất nghiệp. Em đọc sách cho đỡ buồn và để luyện tiếng Anh thêm chị ạ.
Chị ấy à lên, rồi bảo: Thế ở đây đang tuyển bán sách theo ca đấy. Hay em nộp thử xem. Trời ạ, mình như bắt được vàng.
Nộp hồ sơ. Chỉ ngày hôm sau là được bảo chuẩn bị đi làm đi. Công việc theo ca nên khg mất hết cả ngày. Cửa hàng sách lại gần nhà. Ít nhất, mình đã khg lo phải đói nữa rồi, dù mức lương ở đấy thấp ơi là thấp.
May mắn của mình đã bắt đầu.

Có việc làm, dù chỉ là việc làm tạm không hợp với chuyên môn, mức lương thấp xỉn và làm theo ca như kiểu các em sinh viên đi làm thêm thôi thì cũng mừng rồi. Đỡ hơn là ngồi không ở nhà nơm nớp lo không biết đến bao giờ xài hết tiền bán xe. Tinh thần mình tốt hẳn lên, ngay cả nỗi buồn thất tình (nặng hơn cả thất nghiệp) cũng đã vơi phân nửa. Sáng sáng mình vẫn chạy bộ công viên, tập thể dục miệt mài. Giờ tự tin đã có chút tiền, mình đăng ký học luôn một lớp bơi và thể dục thẩm mỹ. Dẫu sao đây cũng là hai thứ mình rất muốn học mà hồi trước cứ viện cớ bận quá (bận làm + bận yêu, toàn dành hết thời gian rảnh để sang dọn dẹp nhà cửa cho người yêu theo lời anh nhờ, trong lúc anh đi... chơi!!!!!), chưa học được.
Mình vui hẳn khi cảm thấy cứ mỗi ngày mỗi chinh phục được từng thứ dù rất nhỏ trong cuộc sống. Vd như chưa bơi được thì sau một tuần đã quẫy quẫy được sơ sơ rồi. Những động tác thể dục thẩm mỹ khó khó, đòi hỏi độ dẻo cao mình cũng đã bắt đầu ngày càng nhuần nhuyễn.
Vẫn dành thời gian học tiếng Anh. Tự hỏi mình sao hồi trước mình lại khg thích nó lắm mà bây giờ càng lúc càng thấy nó hay nhỉ. Mình nhớ lại (bằng trí nhớ thôi) những truyện ngắn tiếng Anh trong mấy cuốn sách mình đọc ké, nhất là các truyện thấp thoáng hơi hướm truyện ma. Mình viết lại nó sang tiếng Việt, khg hẳn là dịch vì mình khg có cuốn sách trong tay (cái tội đọc ké mà), mình chỉ lược dịch và phóng tác (hay là cái gì đó đại loại thế). Xong ghi bên dưới là Lược dịch dựa theo... (ghi rõ tên tác phẩm, tác giả đàng hoàng).
Mình làm cái chuyện "điên rồ" là gửi nó cho một tờ báo. Không thấy đăng. Mình gửi tiếp cái thứ hai. Không thấy đăng. Gửi tiếp cái thứ ba.
Sau gần một tháng, một ngày kia mình suýt hét toáng lên khi mở cuốn báo ra thấy truyện của mình được đăng. Câu truyện ma (nhưng khg đến nỗi quá sợ đâu) cứ phảng phất buồn buồn, được minh họa rất đẹp. Tuần kế tiếp, niềm vui cũ chưa dứt thì niềm vui mới đã tới: truyện thứ hai của mình tiếp tục được đăng.
Một chị nào đấy của tờ báo liên lạc với mình bằng điện thoại, chị ấy bảo tuần sau sẽ có truyện của mình... đăng tiếp đấy!!! Nhưng vì đã là tuần thứ 3 liên tiếp nên chị ấy đề nghị mình ký tên bằng một cái tên khác, cho người ta khỏi cảm thấy là cùng một người. Chị ấy hỏi tiếng Anh mình thế nào, bảo là cách mình dịch rất thú vị.
Mình mừng quá. Thế là lại có tiếp việc để làm trong những ngày này rồi. Thấy chưa, biết thêm một ngoại ngữ lúc nào cũng tốt mà.
Mình lò dò đạp xe đạp ra trường ĐH Sư Phạm, tìm hiểu về việc thi TOEFL. Lúc ấy, kỳ thi này vẫn còn là một cái gì đó rất xa lạ. Mình khg có tiền để đăng ký học, mắc lắm nên ghé tiệm sách của trường mua một cuốn sách hướng dẫn luyện thi. Mình tự quy định mỗi ngày sẽ học bao nhiêu trang........
Một ngày của mình trở nên bận rộn. Không còn thời gian nữa, lúc nào cũng thấy như thiếu thời gian ấy. Tự học, chạy đi làm, tập thể dục, học bơi, học thể dục thẩm mỹ. Đúng là sông có khúc người có lúc. Đến cái lúc bắt đầu bận rộn thì...... mọi thứ lại "nườm nượp" tới, khiến mình càng bận hơn. Một chị hồi xưa mình kèm cho con lớn của chị ấy lúc còn là sinh viên gọi điện. Chị ấy bảo đứa con nhỏ bây giờ học yếu quá, nhờ mình sang kèm giùm.
Mừng húm. Thế là lại thêm một việc làm thêm. Ngày lãnh nhuận bút mấy truyện dịch đầu tiên, mình hớn hở vô cùng vì mức nhuận bút 1 truyện thôi đã bằng tiền mình dạy kèm cả tháng. Bên báo bảo mình kiếm truyện dịch tiếp đi, bạn đọc thích truyện dịch mình gửi.
Không hiểu sao càng bận mình càng thấy vui và làm việc gì cũng hiệu quả hơn. Mình toe toét cười suốt, đến nỗi đi bán sách cứ được khen vì rất nhiệt tình với khách. Mình hướng dẫn được cả cho các khách nước ngoài vào mua nữa.
Sau mấy tháng tự học xong hết sạch sẽ cuốn sách luyện thi TOEFL, mình liều mạng đăng ký thi thử kỳ thi "nội bộ" (do trường ĐH SP tổ chức). Nó y chang hình thức thi kia, cũng có cấp giấy chứng nhận điểm, nhưng mức phí rẻ hơn, nếu nhớ khg lầm là 200.000đ thì phải. Cũng đắn đo và tiếc tiền một chút vì mức tiền này khg nhỏ với mình, nhất là vào thời điểm cái gì cũng tiếc đó. Nhưng mình muốn biết sức mình đến đâu, cũng như công trình tự học của mình miệt mài mấy tháng qua đến đâu. Ngày có kết quả, mình nhảy cà tưng trong trường SP khi biết được trên 500 điểm (quên mất chính xác là bao nhiêu, hình như 507????).
Ô ô ô ô.... Mình "giỏi" đấy chứ. Mình "hi sinh" tiền, mua tiếp mấy cuốn nữa, chuyên về tự học T. khg thôi, đại loại như từ vựng, luyện nghe...
Mình khg thấy sợ thất nghiệp nữa. Mình bắt đầu thấy thích thú với cột mốc "thất nghiệp" của đời mình, bởi vì nếu không, chắc nó khg đẩy vọt mình lao về phía trước như vậy. Chỉ có nỗi sợ "đói" thì vẫn còn. Tiền tiết kiệm được, mình chi dùng rất ít, dồn hết vào mua vàng, và ghi vào sổ những dòng chú thích mà giờ đọc lại chắc chết ngất vì cười. Vd như: đủ sống 4 tháng, đủ sống 5 tháng, đủ sống 6 tháng....... Mình khg đi nộp hồ sơ tuyển dụng nữa. Tự dưng trong mình bây giờ dâng lên cảm giác thèm học. Mình biết nếu đi làm chính thức, chưa chắc mình còn thời gian để học nhiều như thế này. Mình tự cho mình khoảng lặng: Sẽ tiếp tục như thế này 6 tháng nữa rồi tính tiếp. Mục tiêu là sẽ thi lại T. và phải đạt lên mức 550.
(Đoạn kết có hậu của mình)

Đến tuổi này nhìn lại, nhớ lại những chặng đường đời mình đã đi qua, mình thật sự ngạc nhiên vì giai đoạn mình ham học nhất, cảm thấy hạnh phúc vì được học nhất, học như miếng đất khô háo hức uống ừng ực nước của cơn mưa đầu mùa lại khg phải là những năm luyện thi lớp 12 hay là giai đoạn sinh viên. Phải khẳng định, đó là giai đoạn mình thất nghiệp! Bởi lẽ chỉ đến lúc đó, mình mới hiểu rõ mình học vì mình thích, vì đó là "ánh sáng" của mình trong đường hầm, vì nó làm mình tự tin lên và làm mình cười được, làm mình thoải mái trả lời bạn bè là: "Tao đang thất nghiệp. Ừ, thất nghiệp và học thôi!" mà khg hề cảm thấy có tí gì tủi thân hay mặc cảm.
Mình đã làm mọi cách để tiếp cận với tiếng Anh càng nhiều càng tốt. Học từ vựng, làm bài tập tiếng Anh, đọc truyện tiếng Anh, căng tai ra khi xem các bộ phim tiếng Anh khg có phụ đề / thuyết minh tiếng Việt, viết nhật ký bằng tiếng Anh, lẩm bẩm nói chuyện tiếng Anh một mình, cố diễn đạt hết mọi suy nghĩ của mình theo kiểu "nghĩ bằng tiếng Anh".
Trong khoảng hơn 7 tháng, tổng cộng thất nghiệp đã mang đến cho mình:
- Từ một đứa khg biết bơi thành một đứa có thể tung tăng ra chỗ nước sâu 4m khg có phao, hoàn toàn thoải mái.
- Từ một đứa có vòng bụng gần bằng... vòng ngực(!), mỡ có thể nắm được bằng tay thành một đứa có vòng eo thon thả đủ để mặc vừa cả những chiếc đầm size S.
- Từ một đứa có biết tiếng Anh (có học hồi sinh viên) nhưng hầu như chẳng bao giờ dùng, cũng chẳng biết học tiếng Anh để làm gì thành một đứa đạt mức điểm 570 TOEFL ở lần thi thứ hai, đủ sức xem phim khg có phụ đề tiếng Việt vẫn hiểu trên 50%, giao tiếp hết sức tự tin với mọi người nước ngoài.
- Từ một đứa chỉ biết đọc truyện dịch của người khác và trầm trồ ngưỡng mộ thành một đứa ít nhất mỗi tháng có 01 truyện dịch được đăng.
- Từ một đứa chỉ biết lấy niềm vui của người yêu làm niềm vui của mình (anh ta vui - mình vui, anh ta cáu giận - mình buồn, anh ta khg nhắn tin - mình thấy cả ngày hôm đó như vô nghĩa) thành một đứa biết cái gì là quan trọng với mình, biết yêu thương bản thân mình và tự mình có thể quyết định niềm vui, nỗi buồn của mình chứ khg phụ thuộc vào người khác.
- Từ một đứa làm bao nhiêu xài bấy nhiêu, rất ít khái niệm về tiết kiệm thành một đứa luôn có xu hướng biết dành dụm phòng xa, mãi đến sau này vẫn giữ thói quen luôn có trong tài khoản một khoản tiết kiệm đủ cho mình sống tối thiểu 1 năm với tình trạng thất nghiệp mà khg lo đói. (Nhưng nhờ trời, đến tuổi này, cột mốc 23 tuổi là khoảng thời gian duy nhất mình thất nghiệp. Những lần chuyển việc sau đó, trước khi nghỉ chỗ này mình đã tìm được việc làm ở chỗ khác rồi nên khg bị lặp lại cảnh đó nữa).
...
Sau khi thi TOEFL lại lần thứ hai, với mức điểm thỏa nguyện, mình nộp hồ sơ vào hai công ty mới, đầy tự tin. Và mình được cả hai nơi mời phỏng vấn, đậu cả hai. Mình chọn 1 trong số ấy, bắt đầu những ngày tháng đi làm chính thức trở lại.
Nhật ký thất nghiệp của mình... thế là hết. ^^ Hihihi.
Mình rất sợ thất nghiệp. Mình luôn ám ảnh cái cảm giác chạy xe ngoài đường ngày giáp tết, nước mắt lăn dài, lòng vô vọng không biết ngày mai ra sao. Nhưng cũng nói một cách rất thật lòng, thật sự cột mốc thất nghiệp đã biến đổi cuộc đời mình sang một hướng khác mà mãi sau này, mỗi khi nhớ lại, mình đều cảm thấy biết ơn khoảng thời gian đó.
Thật tâm chúc các bạn đang thất nghiệp sẽ tìm được công việc mới như ý nhé.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét